Chị không sành sỏi trong bất kỳ chuyện gì, cũng không giỏi trong bất kỳ chuyện gì. Chị bình thường bậc trung với tất cả mọi thứ. Nhưng trong chị luôn ám ảnh về những điều gọi tạm là thực tế.
Ra trường, chị cầm trên tay bằng đại học loại khá. Thì chị là người không giỏi không dở mà. Rồi như bao người tầm tầm khác chị đi làm, có người yêu, lập gia đình ở cái tuổi người ta cho là nên lập gia đình. Việc gì cũng bình thường và không cần đắn đo quá nhiều.
Nhưng được cái, chị chọn người bằng cái nhìn bình thường và đánh giá bình thường nên luôn chọn được những điều tốt nhất. Giữa tốt và xấu, chị dùng thước đo bình thường nên luôn chọn tốt. Giữa giỏi và dở, chị cũng dùng những đánh giá bình thường để nhìn nhận nên luôn chọn giỏi. Bởi vậy, chồng của chị vừa đẹp vừa giỏi. Chị bảo cứ cái gì đơn giản được thì cứ đơn giản, đừng lần khan rằng cái này tuy xấu nhưng được chỗ này chỗ kia, người này tuy tốt nhưng không được chỗ này chỗ kia. Hai tính chất trái ngược nhau thì không quá khó khăn để phân biệt.
Cách suy nghĩ của chị nó cứ rành mạch như vậy nên nhiều khi chị bị cho là lạnh lùng, khô khan. Chị cũng thừa nhận là chị đánh giá người hay vật khá tàn nhẫn nhưng như vậy khiến chị sống dễ dàng và nhẹ đầu hơn.
Như chú Tám chồng dì Lệ, là cựu chiến binh nên được mọi người nể trọng lắm. Chú chơi đàn giỏi, nói chuyện hay, am hiểu cuộc sống nhưng gần đây chú uống rượu nhiều thành ra nghiện. Mặc kệ những cái tốt của chú, chị cứ đánh giá chú là con sâu làm rầu đời dì Lệ. Ai bảo dù sao chú cũng thế này thế nọ, chị bảo người đàn ông mà làm khổ người đàn bà của đời mình thì chỉ có sâu mọt thôi, mà sâu mọt thì có gắn thêm nơ cũng chỉ là sâu mọt. Lời của chị không được lòng nhiều người cho lắm. Nhưng những ai tỉnh táo một chút thì nhận ra chị sáng suốt khi không dây dưa gì với gia đình chú Tám. Ai vẫn còn nể nang thăm hỏi chú, bất kì ai cũng được chú Tám vay mượn tiền và không bao giờ trả. Bao nhiêu nợ nần chú đổ cho dì Lệ. Mà dì Lệ, chỉ nhìn cái dáng chợ búa sớm hôm của dì, nhìn đôi vai oằn hơn cả cành cây trơ lá mùa đông, nhìn làn da sạm hơn cả bao tải đựng than mà dì mang ra chợ mỗi ngày thì cũng không nỡ mở miệng đòi tiền. Trong mắt chị chỉ có tốt với xấu, đúng với sai chứ không hề có những giá trị khác pha tạp vào.
Chồng chị nói chị là bức tranh trắng đen. Trắng toát và đen kịt đứng kề nhau không pha tạp thêm màu nào khác. Chỉ trắng và đen. Chị chỉ cười, chị chẳng bao giờ nghĩ đời mình lại là tĩnh vật cả. Mặc dù, chị cố gắng hết sức để khiến cuộc sống quanh chị luôn bình lặng để chị không phải đau đầu giải quyết chuyện to chuyện nhỏ. Chị chỉ là người bình thường thôi, nên chị mong muốn một cuộc sống bình thường bên gia đình bình thường. Chị đúng là chỉ có màu trắng và màu đen.
***
Rồi người con gái đó xuất hiện với bào thai 3 tháng. Cô gái trẻ với gương mặt đẹp đó là nhân viên của chồng chị và cô ấy nói rằng cô đang mang thai con của chồng chị. Giữa giận và bình tĩnh, chị chọn và bình tĩnh; giữa khinh khi và tôn trọng chị chọn tôn trọng; giữa dè bỉu và cảm thông chị chọn cảm thông. Mặc dù ở cô gái kia dường như không cần ở chị một thái độ tốt, chị vẫn điềm tĩnh tiếp đãi cô ta.
– Đang giờ làm việc, sao em xin ra ngoài mà tới nhà chị được vậy?
Cô gái ấy với tay lấy cốc nước rồi nhìn quanh nhà như thể sắp về làm chủ ngôi nhà này:
– Tôi sắp làm phu nhân của giám đốc công ty, sao phải xin ai?
Chị rót thêm nước vào ly đã vơi một nửa cho cô gái.
– Chị không nghĩ chị có gì muốn nói với em hay là cần nghe em nói gì hết. Máu mủ cũng không, bạn bè cũng không, em tới nhà chị thì chị coi như khách. Còn em là phu nhân của ai đó thì chuyện đó em nói chuyện với ai đó giúp chị nhé!
Cô gái chưa kịp nói câu nào thêm thì chị bấm nút gọi ưu tiên cho chồng chị:
– Anh về nhà em nhờ chút!
– Anh đang bận lắm!
– Em biết anh bận lắm, nhưng nếu anh không giải quyết chuyện này hôm này thì em nghĩ anh bận cả đời.
– Sao hôm nay em nói chuyện lạ vậy?
– Có cô gái đang làm khách ở nhà mình, cô ấy nói là có thai với anh 3 tháng rồi.
Bên đầu kia có tiếng ngắt máy rất gấp. Nửa tiếng sau anh có mặt ở nhà và chị đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối cho chồng con như mọi khi.
– Anh về rồi ạ? Anh làm việc có mệt lắm không? Em pha nước anh uống nhé!
Tiếng cô gái nũng nịu hỏi han anh ở ngoài phòng khách. Chị cười, hóa ra chị chưa phải là tốt đối với anh. Nếu anh cũng nghĩ vậy thì anh cũng chưa phải là tốt đối với chị. Giữa thất vọng và bình thường chị chọn bình thường, giữa đau buồn và bình thường chị chọn bình thường.
– Ơ! Em đang nói chuyện với anh mà…
Tiếng cô gái hụt hẫng và tiếng bước chân anh tiến đến sau lưng chị.
– Anh muốn giải thích!
Chị quay lại với vẻ mặt không cảm xúc.
– Chuyện này không liên quan đến em. Anh cứ ra quyết định rồi báo em. Em chỉ muốn mọi thứ đơn giản.
Anh gầm lên đập mạnh tay xuống bàn ăn. Những mảnh kính vỡ đâm vào tay anh rướm máu và một mảnh kính khác cũng sượt của cánh tay để trần trong bộ quần áo mặc ở nhà của chị. Anh nhìn thấy vệt máu chảy ra từ làn da đã cũ của chị nhưng anh chỉ tiến về phía chị được 2 bước. Vẻ mặt bình thản, đúng hơn là vô cảm của chị đã tạo ra một bức tường ngăn anh lại gần.
Anh quay lưng ra phòng khách.
– Ôi anh, sao ra nông nỗi này? Á, anh kéo em đi đâu?
Tiếng xe ô tô khởi động và xa dần. Chị rửa vệt máu và chờ tới giờ đón con đi học về.
***
“À ơi! Gió đưa cây cải về trời, rau răm ở lại chịu lời đắng cay”
– Ngủ ngoan rôi mai lại học giỏi như hôm nay nữa nhé con!
Chị vẫn ra phòng khách đọc sách và viết thêm bài báo cho tuần san sắp tới và vẫn đợi chồng về như mọi khi. Anh không về tối nay.
Anh không về tối mai.
Anh không về những buổi tối sau đó.
Và hình như chị không phải đợi anh, chị chỉ thức chờ như một thói quen, và việc anh về là một cái mốc để chị đi ngủ. Và chị cũng không tự hỏi mình có nhớ anh không?
“Ba đi đâu hả mẹ?”, chị không nói dối khi trả lời con “ba đi giải quyết một chuyện quan trọng của ba”
“Khi nào ba về hả mẹ?” chị xoa đầu con “khi ba có được quyết định và giải quyết xong việc”
Và chị thức không phải để chờ ai cả, chị chỉ thức để đến đúng giờ là đi ngủ thôi.
Chị soi gương nhìn vào đôi mắt mình. Đôi mắt không vẩn vơ những tia máu đỏ, chỉ có màu đen huyền trên nền trắng rất trắng. Chị muốn nhìn mọi thứ đơn giản như đôi mắt chỉ hai màu đen trắng này.
Tối nay chị khó ngủ.
Chị lấy đôi giày chạy bộ chị hay mang lúc chưa kết hôn và sinh con. Chị mặc vào người bộ quần áo vận động viên điền kinh ngày xưa. Chị gắn lên tai cặp tai nghe và bước ra khỏi cổng nhà sau khi chắc chắn con chị ngủ ngon và các cửa đã khóa. Hai giờ sáng, chị chạy bộ quanh công viên gần nhà trong giai điệu du dương và giọng ca cao vút của Eva Cassidy. Chị không thấy nguy hiểm khi những ánh nhìn chật vật kỳ khôi của đám người ở công viên đang nhìn chị. Có vẻ họ e dè chị hơn là chị lo sợ họ. Lần đầu tiên sau nhiều năm chị điên rồ thế này. Chị không phải đang tập thể dục, mà là đang khởi động để đón nhận một cái gì đó mới sau khi can đảm vứt bỏ đi cái gì đó không đủ tốt.
***
Anh đã ngồi đó đợi chị từ lúc nào. Phòng khách sáng điện lúc chị bước vào nhà. Khóa cổng mở sản nên chị biết anh đã về. Không vui vì không mong chờ. Không chào vì không gặp gỡ. Chị im lặng vào phòng tắm để những giọt mồ hôi theo dòng nước trôi ra sông ra biển hay thấm vào lòng đất. Cái ở lại với chị lúc này là tâm thế lâu nay chị muốn giữ, đơn giản và bình thường.
– Anh chia tay với cô ta rồi. Tha thứ cho anh!
-…
– Anh chỉ sai lầm một lần vào tiệc cuối năm của công ty, lúc đó anh bị chuốt say, anh không nhớ gì cả.
-…
– Anh không nghĩ cô ta sẽ có thai hay là ý đồ gì cả. Em phải hiểu cho anh.
Anh uống ly nước chị tự rót ra cho chị. Ánh mắt chị không nhìn vào anh mà nhìn vào hai bàn tay chị đan nhau đặt trên gối chị.
– Em không nói gì với anh sao? Phải rồi, đầu gối em còn giúp em đứng vững chứ anh thì chỉ mang lại cho em phiền toái, anh chỉ khuấy nước giật chèo để cuộc đời em mất bình yên. Em nghĩ vậy đúng không?
-…
– Em nói đi, bất kỳ điều gì anh cũng sẽ đồng ý, chỉ cần em tha thứ cho anh.
Chị từ từ ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt ráo hoảnh, khuôn miệng không cười không biểu cảm.
– Ra tòa đi!
Ba tiếng thoát ra từ chị giống như hàng vạn quả núi đè lên vai lên cơ thể anh khiến cả việc thở đối với anh cũng khó khăn.
– Còn…còn con của chúng ta?
– Con đủ tuổi để lựa chọn rồi. Anh không cần nghĩ thay con.
– Anh không đồng ý!
– Tôi không cố gắng thuyết phục anh. Tôi chỉ lựa chọn giữa việc sống một cuộc sống của tôi và một cuộc sống của một bà vợ có ông chồng tồi thôi.
Anh tức giận đỏ mặt đập mạnh tay xuống bàn.
– Em nói về anh như vậy sao?
– Ồ! Anh vô tội và trong sạch? Với tôi chỉ có có tội và vô tội thôi. Và anh hiểu rõ tôi sẽ chọn bên nào. Bây giờ anh cứ suy nghĩ, tôi lên với con.
***
Chị hiểu rõ không có người đàn ông nào đủ rộng lượng để bỏ qua những lời nói của chị. Chị tàn nhẫn nhưng chị cũng chỉ làm được những điều như vậy thôi. Thà chị đau khổ một lần chứ chị không chịu được cuộc sống phải canh cánh nỗi bận tâm nào đó.
Anh hiểu chị, chắc chắn anh sẽ không cố gắng thay đổi điều gì ở chị cả. Nếu anh yêu thương chị từ đầu thì chắc chắn anh sẽ giúp chị nhẹ lòng. Chị sẽ quen không có anh bên cạnh và dễ dàng chọn cách sống tốt không có anh. Chính lúc này, chị nhận ra chị tàn nhẫn và vô tình biết mấy. Nhưng chị chỉ có thể làm những điều như vậy thôi. Nếu phải chọn lựa, chị muốn chọn con đường dễ cho chị.
***
– Con làm sao vây? Con không nghĩ cho con cái sao? Chồng con đã xin con tha thứ rồi mà…
– Mẹ ơi, mẹ giữ gìn sức khỏe. Ngoài ra mẹ hay ai nói gì con cũng không nghe đâu. Mẹ biết tính con rồi.
Chị chỉ là người bình thường nhưng có vẻ xung quanh chị mọi người quá tình cảm. Chỉ không thích để mình bị vướng vào những sợi dây cảm xúc đó.
Chị chỉ làm được những điều dễ dàng cho chị thôi.
***
Ngôi nhà được đề nghị bán đi để chia đôi số tiền bán được cho anh và chị. Chị không có ý kiến. Đất đai, tìa sản và những khoản khác cũng được chia đôi. Chị không ý kiến.
Tòa hỏi con chị một giọng vô cảm “con muốn ở cùng ba hay mẹ?”
Con chị hiểu chuyện vì chị đã nói chuyện với nó hàng đêm, nhưng lúc này nó khóc.
Chị không ôm con, chị chỉ nắm bàn tay nhỏ của nó đặt lên mặt chị.
– Con ở với ba.
Chị mỉm cười xoa đầu con rồi đi thẳng ra khỏi phiên tòa.
***
Anh muốn nuôi con và chị không ý kiến. Chị không tranh cãi và không thích những điều phức tạp. Chấp nhận là lựa chọn dễ dàng và đơn giản nhất chị có thể.
Hôm nay chị trở lại là kẻ độc thân lang thang với những bài báo nhiều độc giả. Vẫn đơn giản và bình thường. Chị không trông chờ hay mong đợi, mọi thứ cứ diễn ra bình thường và đến và đi rất tự nhiên.
***
1 năm đi và viết khắp các nước ASEAN là điều chị đã làm. Trở về căn hộ chung cư chị lấy lại từ gia đình trước đây chị cho họ thuê nhà, có bó hồng trước cửa, trên tay một người đàn ông, tay người đó dắt theo con chị đã 11 tuổi. Người đó ngượng ngịu xin chị cho anh ấy theo đuổi chị thêm 1 lần nữa.
Và chấp nhận luôn là cách đơn giản nhất chị có thể làm được, ngay cả lúc này!