hôm nay nhìn những người quen

Cũng không ít lần cái nhìn muốn lưu lại lâu hơn một chút nhưng thoáng ngại ngùng lại đưa ánh mắt rời xa nhau…

Hôm nay có người mặc đồ trắng, có người mặc đồ đỏ, cũng có người mặc dồ xanh và cũng có người không để ý mình mặc đồ màu gì…

Mà có gì là quan trọng đâu nhỉ? Giữa một mớ những chộn rộn xô bồ, có ai để ý nhiều tới nhau làm gì.

Người quen biết đi qua nhau nhiều khi còn không nhận ra nhau huống hồ là người lạ.

Nếu không nhờ cái DUYÊN, những người lạ không thể thành quen, và những ngừi quen chưa hẳn gặp lại nhau. May mắn, Trái Đất tròn.

Có lẽ tại bản thân mỗi người tự nhìn mình quá nhiều nên đi qua cả thế giới, cứ cảm giác thế giới dõi theo. Chẳng phải vậy mà cũng có vài người hiểu mình như thể dõi theo mình suốt.

Thực chất cũng chẳng phải vậy luôn…Chẳng ai hiểu ai như bản thân mình hiểu mình.

Người khác nhìn mình vì nhu cầu \”không một mình\” của bản thân họ …

Sinh ra, mỗi người chỉ một, cô đơn, độc tôn và duy ngã…vậy nên, đừng nhìn bản thân quá nhiều, nhìn thế giới nhiều vào để bớt thấy cô đơn.