HẺM NHỎ SÀI GÒN

Đường Sài Gòn, phố Sài gòn nằm kề bên nhau, nối tiếp với nhau tỏ ra bốn phía. Những con đường lớn nhiều người qua lại vẫn luôn san sẻ sự nhộn nhịp của mình cho những hẻm nhỏ dẫn sâu vào cuộc sống thường ngày của người Sài Gòn.

Hẻm ở Sài Gòn nhỏ hẹp và ít cây. Thường cây chỉ là những chậu nhỏ chậu to, trồng những bụi hoa, cây kiểng. Những ngôi nhà trong hẻm chịu khó lách mình sau những cánh cổng sắt nhiều màu, tự trang trí cho mình bằng những bông hoa khiêm tốn khoe màu. Buổi sáng, nắng thường ghé vào hẻm khá trễ, chắc nắng bận phiêu lưu trên những mái nhà cao thật cao, sau đó mới ung dung dạo trên những mái ngoái nhỏ hơn, thấp hơn nép sâu trong hẻm Sài Gòn. Nắng vào trễ, nên sự nhộn nhịp cũng trễ hơn bên ngoài con đường lớn đã đông người từ tinh mơ.

Lách cách tiếng gõ, tiếng khua; ỉ ơi tiếng rao, tiếng chào… vang lên rồi hòa vào nhau đánh thức con hẻm dài khỏi cơn ngái ngủ và vận động huyên náo hơn. Chào ngày làm việc mới, 10 giờ ông lão quét tước, 10 giờ bà lão nấu nướng, 10 giờ trẻ con đã đi học từ lâu, người lớn đã đi làm từ lâu. Con hẻm còn lại với những hàng quán nhỏ, bán chai nước, cái bánh chuối chiên… Nắng đã đủ nóng để giục những giọt mồ hôi rơi xuống đường. Có vài tiếng chim lích rích nhảy nhót trong lồng. Giữa cái nắng vàng ươm của phương nam, có cánh chim lại không muốn tung lồng nhào lộn với khí trời?

Còi xe nối nhau bim bim lượn qua vòng vèo con hẻm nhỏ hẹp. Tiếng động cơ rì rì của xe máy tay ga, tiếng động cơ dồn dập của xe máy chân số, tiêng leng keng của chuông xe đạp…ra vào vào ra như không dứt được sự bận rộn của ngày. Trưa, giấc ngủ hãy còn lâu nhưng cơn đói sẽ sớm kéo tới theo mùi hương hấp dẫn của những quán ăn bình dân ngoài đường, trong xóm. Hẻm nhiều quán, ăn vài lần thành quán quen. Cứ đến ăn bữa trưa mỗi ngày, cả con hẻm cũng thành quen thuộc.

Lại có những tiếng xèo xèo chiên xào. Những chảo nóng đổ đầy dầu là dầu. Cô bán hàng bỏ vào miếng chuối chiên cho ngập, chẳng bao lâu miếng bánh đã vàng rộm và phồng to như quả bóng được bơm hơi. Cắn vào nghe xốp và ngọt vị chuối. Ở đâu có người khéo tay, ở đó có món ngon, chẳng cần đi đâu quá xa. Cứ nhớ đường đi quen, nhớ quán quen, nhớ món mình thích, thì xa mấy cũng về được, xa mấy cũng thấy gần.

Mùa mưa Sài Gòn, ngày chia ra làm hai làm ba. Một phần ngày nắng trong và hơi nồng. Một phần ngày vẫn nồng nhưng màu mây xám phủ che hết cả nắng rồi. Phần còn lại mưa ào một trận, trận thì có khi ngắn có khi dài nhưng Sài Gòn không mưa thì thôi, chứ đã mưa là ướt ra trò. Hẻm, dù nhỏ và nằm khuất bên trong vẫn đón cơn mưa nhiều bằng con đường lớn ngoài kia. Vì chẳng nhiều cây cối nên lúc mưa, từng giọt nối tiếp nhau rơi nhanh từ mái hiên nhà, mặt đường có khe nước chảy lênh láng, tường màu vốn đã cũ lại ướt mèm…Người ngồi trong nhà nhìn ra ngoài mưa, buồn thiu, quạnh quẽ.

Hẻm nhỏ Sài Gòn, chắc vì nhỏ quá nên bao nhiêu thanh âm cứ quện vào nhau rồi âm ỉ lưu lại trong thính giác. Ai đã quen, thành quen. Ai còn lạ, sẽ quen. Ai xa rồi, sẽ nhớ.

Giá như Sài Gòn ít mưa hơn một chút, nắng về, hẻm sẽ vui hơn!