Buổi sáng, trời Sài Gòn đã vội chói chang. Từng mảng nắng phủ lên mặt đường, góc phố, hiên nhà và tán cây. Tường theo Việt đi gặp \”ai đó\” mà Việt phải lấy hết dũng khí để đưa Tường tới. Tưởng muốn chấm dứt mọi tò mò của mình bằng việc hỏi thẳng Việt về \”ai đó\”.
\”Ai đó có phải vợ của anh không?\”
\”Không\”
\”Tốt, vậy là người yêu mà anh đã thề non hẹn biển\”
\”Không\”
\”Tốt, vậy thì có gì mà anh phải lo lắng đến vậy\”
\”Em sẽ biết thôi\”
Tường muốn phá tan biểu cảm căng thẳng trên gương mặt Việt. Điều gì khiến anh âu lo đến như vậy?
\”Em nghĩ là em muốn chọn đồ uống từ bây giờ.\”
\”Bây giờ mới chỉ trên đường tới quán thôi mà em đòi gọi đồ uống luôn rồi hả?\” – Việt trả lời, ánh mắt vẫn tập trung vào con đường phía trước.
Tường chuyển hướng câu chuyện thành công nên cô tiếp tục chủ đề cái Menu cô chưa cầm trên tay.
\”Tưởng tượng anh chàng phục vụ bàn còn chưa kịp đưa Menu cho em, em đã vành vách đọc tên thức uống em muốn, thiệt là ngầu. Có khi còn được đối xử như khách VIP vì anh chàng kia sẽ nghĩ \”ồ, cô này là khách quen\”.\”
Việt xoay qua nhìn Tưởng mỉm cười:
\”Có lẽ không cần đọc tên đồ uống giỏi thì em cũng là khách VIP khi đi chung với anh.\”
\”Dù vậy em vẫn muốn tự em là VIP vì đọc tên đồ uống giỏi hơn. Mà sao anh chỗ nào cũng VIP vậy?\”
\”Có 2 cách để trở thành VIP, 1 là tiêu nhiều tiền vào dịch vụ đó, 2 là quen chủ của dịch vụ đó.\”
\”Anh trông không giống người nhiều tiền để tiêu, chắc anh thuộc số 2 rồi.\”
Việt đưa tay cốc đầu Tường không rời mắt khỏi con đường phía trước.
\”Lần đâu anh bị nói nhìn \”không nhiều tiền\”, nếu anh thực sự như vậy thì công việc tư vấn tài chính của anh đi toi.\”
\”Em lại nghĩ khách hàng chịu thuê anh vì nhan sắc.\”
Việt cười phá lên, tỏ vẻ đắc ý:
\”Phần đó chỉ mang lại tiền bo sau khi anh tư vấn thành công thôi. Nhưng anh mừng vì em công nhận nhận nhan sắc của anh.\”
Việt rẽ xe vào một hẻm lớn, hai bên được trang trí bằng hai bức tưởng phủ cây chè xanh. Giữa Sài Gòn, chăm sóc được hai hàng chè xanh thế này hẳn rất kỳ công. Bước theo Việt qua cánh cửa, không gian trong quán dường như đưa khách ghé thăm một thế giới hoàn toàn khác đường sá xe cộ bên ngoài.
Việt kéo ghế cho Tường ngồi trước rồi nói chuyện cùng lễ tân quán. Có vẻ như vị khách của Việt chưa đến. Tự nhiên Tường cũng có cảm giác hồi hộp xen lẫn tò mò, liệu đó là ai được nhỉ?
Tường bắt gặp Việt quay qua nhìn cô, cô ra hiệu muốn xem kệ sách trong góc, Việt gật đầu cười với cô. Kệ sách được đặt ở nơi dễ thấy và nhiều ánh sáng. Có vẻ người đặt kệ sách ở đây cho phép nắng buổi sáng ghé vào để diệt khuẩn và chống mối mọt cho kệ sách. Tường có cảm giác có thể làm bạn với chủ kệ sách này. Những ai yêu sách đều là những người tử tế. Cô nghĩ vậy. Tường lấy một cuốn sách nhỏ trên kệ \”Từ điển tranh về các loài hoa – xuất bản 2006\”, một cuốn sách hiếm chưa được tái bản sau nhiều năm. Tường lần mở những trang sách bất kỳ với những hình ảnh hoa mình hoạ cùng mô tả chi tiết. Cô phát hiện ra, có ai đó với nét chữ rất đẹp đã chú thích thêm ý nghĩa của từng loại hoa trong sách. Chủ cuốn sách này thật lãng mạn và ngọt ngào.
\”Em thích cuốn sách đó không?\”
Việt đứng sau lưng Tường từ lúc nào, giọng anh bất chợt kéo cô ra khỏi không gian dịu dàng của những trang sách.
\”Dạ có, cuốn sách này em tìm mua hoài mà chưa mua được. À, nhưng chủ nhân cuốn sách đã làm cuốn sách thú vị lên bội phần. Anh coi nè.\”
Việt không nhìn vào sách, anh nhận sách từ tay Tường, xếp lại và để lại trên kệ.
\”Anh đưa em đi gặp chủ nhân cuốn sách này.\”
***
Có một người đàn ông giống Việt y hệt đang ngồi ngay chiếc bàn Tường ngồi. Tường sững sờ nhìn sang Việt, hai người họ giống nhau quá.
\”Giới thiệu với Tường, Nam, em trai của anh, à, bọn anh là anh em sinh đôi.\”
\”Chào em, Tường, em khác hồi nhỏ ghê, hôm trước anh ghé nhà em mà chỉ gặp ba mẹ em, không gặp được em. Phải nhờ anh Việt mới gặp được.\”
\”Anh biết em ạ?\” – Tường càng tò mò hơn về người vừa mới gặp mà nói chuyện với cô như thân thiết từ lâu.
\”Ừ, anh biết về em, em đã ở bên cạnh anh suốt từ đó tới giờ.\”
Tường tỏ ra khó hiểu nhìn qua Việt. Lúc này anh chỉ yên ngồi yên, không nói gì.
\”Từ đó… là từ khi nào ạ?\”
Nam mở điện thoại và cho Tường xem bức ảnh của … chính Tường lúc còn nhỏ cùng với một cậu bé kháu khỉnh.
\”Em nhớ bức ảnh này không?\”
Tường lúng túng: \”Em biết là hơi kỳ, nhưng em không nhớ.\”
Nam vẫn mỉm cười ấm áp:
\”Ừ, chắc vì lúc đó em còn nhỏ xíu.\”
\”Thật ra em cũng không còn nhớ nhiều chuyện hổi nhỏ, anh nhớ thì kể em nghe đi ạ.\”
Nam nhấp ngụm cà phê rồi lại nở nụ cười vừa hiền vừa tin tưởng.
\”Hình như anh hơn em 4 tuổi thì phải. Lúc đó anh 7 tuổi thôi. Anh với em là hàng xóm. Lúc đó Đà Lạt còn thưa người lắm, nên xung quanh ít con nít. Ngày nào cũng chỉ có 2 anh em chơi với nhau thôi.\”
Càng nói chuyện Tường càng thấy Nam gần gũi, quên mất rằng có gì đó khiến Việt khó xử từ hôm qua.
\”Nhưng sao em lại không nhớ gì nhỉ?\”
\”Trước sinh nhật 4 tuổi của em thì anh và mẹ sang Mỹ cùng với ba và anh Việt. Xuất phát sớm quá, em vẫn còn ngủ nên anh không tạm biệt em được. Nhưng mà anh có gửi thư lại cho em. Sau này anh mới nhớ ra là lúc đó em chưa biết đọc.\”
Tường cưới phá ra thành tiếng.
\”Sao thú vị quá vậy? Trong thư viết gì ạ?\”
\”Anh bảo em ở nhà chơi ngoan, khi nào lớn lên, anh sẽ về cưới em.\”
Tường lại cười thoải mái, không nhận thấy Việt ghì chặt nắm tay, còn Nam mất đi vẻ tự nhiên của mình.
\”Tường, đó không phải nói đùa đâu em.\” Việt cất lời \”Nam giữ hình ảnh của em trong lòng suốt từ đó tới giờ, lần này về Việt Nam là để tìm em.\”
Tường vẫn vô tư.
\”Em thấy đó là một kỷ niệm đẹp và lãng mạn. Nhưng cưới ai đó thì phải nhiều hơn như vậy.\”
Nam nhìn Tường: \”Anh cũng nghĩ vậy, nên lần này anh về, anh mong có thể ở gần em để có nhiều hơn là một kỷ niệm tuổi thơ với em.\”
Tường ngơ ngác: \”Khoan đã, anh Nam không biết là anh Việt và em… Anh Việt dù hiểu rõ tình cảm của anh Nam mà vẫn….\”
Tường đứng bật dậy, sững sốt nhìn Việt. Lúc này anh như một bức tượng đẹp tạc một người đàn ông tuyệt vọng. Tình huống sượng sùng như thế này, sao Tường có cảm giác chỉ có một mình cô không biết gì cả. Tường định lấy áo khoác chạy ra ngoài thì Việt giữ tay cô lại. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt giận dữ của cô, anh rụt tay lại và ngồi phịch xuống ghế.
***
Đã ba ngày Tường giam mình trong nhà không đến trông coi quán, cô giao hết lại cho nhân viên. Anh Sơn trống cũng gọi rủ cô tới ngân nga một chút với ban nhạc và nhận được lời từ chối. Điện thoại có nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Nhà có khách tới thăm, ba mẹ gọi Tường xuống gặp thì Tường lẩn trốn vào trong chăn. Cô biết mình đủ lớn để không làm quá lên mọi thứ. Vốn dĩ cô chỉ muốn một cuộc tình đơn giản, giờ thì thành ra quá sức phức tạp đối với một cô gái mới yêu lần đầu… dù đã 34 tuổi. Ôi, tuổi này mà than vãn như mấy em bé 17 tuổi tập yêu thì ba mẹ sẽ cười cô tới suốt đời.
Buổi sáng ngày cuối tuần, cuối cùng Tường cũng nghĩ rằng cô nên đối mặt với những gì cô cần đối mặt. Ngay cả khi cô không biết đó là gì. Mà có là gì đi nữa, cô cũng đủ trưởng thành để bình tĩnh xử lý. Cô nhớ lại buổi gặp hôm nọ và tự vò đầu xấu hổ, lúc đó mình không giống bình tĩnh hay trưởng thành tí nào. Nhưng thật kỳ lạ, cảm xúc lúc đó Tường không tự lý giải được. Cảm giác như Việt chơi đùa với tình cảm của Tường, hay Việt chỉ rào đón Tường để giao Tường cho Nam. Và, Nam là người thế nào nhỉ? Nghĩ tới Nam, Tường không biết mình đang mỉm cười.
(còn tiếp)