Ba tôi là thợ mộc khi tôi sinh ra, khi tôi lớn lên chút xíu và đến bây giờ khi tôi đang trưởng thành.
Tôi có những ký ức về mỗi sớm mai được đánh thức bằng tiếng đục đẽo, cưa bào. Mùa miền Trung nắng nhiều hơn mưa. Ngoài mấy tháng mùa đông xám xịt, lúc nào cả vùng quê tôi cũng được mặt trời hào phóng chiêu đãi những mảng nắng dày vàng ươm. Mặt trời miền Trung dậy sớm lắm, có lẽ chỉ dậy sau ba tôi chút xíu thôi. Khi tiếng lộc cộc đục đẽo trên gỗ vang lên, mặt trời bị đánh thức, rồi một lúc lâu sau tôi bị đánh thức. Tôi sẽ đứng ngay bên thềm giếng, ở đó có một lu nước lớn, ba dậy sớm múc nước đổ đầy từ lâu. Nước đó mặt trời chưa kịp hâm nóng nên mát rượi, tôi đánh răng rửa mặt và đôi mắt dần mở to, không còn ngái ngủ nữa.
Đứng đánh răng, tôi nép vào bóng mát của cây chanh nhiều tuổi. Cây chanh còi nuôi bao mùa trái nên ốm tong teo, bóng mát chẳng bao nhiêu nhưng luôn có chỗ đủ cho con bé tôi lủn củn tránh nắng. Từ thềm giếng nhìn vào xưởng mộc của ba, tôi chỉ thấy được ba từ phía sau. Mấy song cửa sổ thưa lắm, nên nắng rọi lên lưng ba làm mồ hôi đổ ra lấm tấm. Tôi thấy lưng ba giống sân phơi, ba dang phơi những viên kim cương lớn có nhỏ có. Lâu lâu những viên kim cương chảy xuống thành dòng, chắc là kim cương tìm đường lắng xuống đại dương. Có lần tôi vuốt mồ hôi trên lưng ba, liếm nghe mặn chát, lại có lẫn nhiều mạt cưa. Tôi chẳng thấy vui vì mồ hôi chẳng ngon gì cả. Con nít thứ gì cũng mê bằng miệng, thích bằng mắt. Hóa ra những “viên kim cương” tôi thích nhìn lại chẳng khiến tôi mê gì cả.
Tôi hay thấy lưng ba cong gò xuống tấm ván ba đang bào nhẵn. Cất bàn chải đánh răng, ngửi nồi cá kho của mẹ đang sôi sùng sục trên bếp xong, tôi rón rén đi vào chỗ ba đang làm. Khi ba tôi làm việc, ba hay để dụng cụ xung quanh. Dụng cụ làm mộc thì vừa nặng vừa bén ngọt nên ba gán mác “nguy hiểm cấm sờ”. Thường lúc đó rôi bị cấm bén mảng tới gần ba, vì ba mẹ sợ tôi nhảy nhót một hồi lại giẫm phải đinh, phải đục. Nhưng mà khi ba bào gỗ, những thớ gỗ bị dát mỏng cứ cuộn lên vòng vòng rất đẹp. Trông chúng vừa giống sóng vừa giống mái tóc của minh tinh điện ảnh tóc vàng. Tôi mê những thớ “tóc” đó nên cứ chực có thớ nào dài thiệt dài là nhặt lấy phủ lên đầu giả làm tóc xoăn. Nhiều lúc tôi thấy ba cô gắng giữ cho thớ gỗ bào ta thật dài để cho tôi chơi. Y như rằng cả ngày tôi vui vì mái tóc độc lạ nhất trần đời. Có lẽ tôi thích tóc xoăn từ những thớ gỗ cong tít ba bào năm năm tháng tháng.
Ba tôi đóng đủ thứ đồ cho khách. Ba đóng tủ, đóng giường, đóng bàn ghế, đóng cửa sổ cửa chính và còn đóng được cả cầu thang cho những ngôi nhà lớn. Tôi thích được ba nhờ khiêng giúp cái này qua chỗ này, cái kia qua chỗ khác. Nói là nhờ mẹ, nhưng nguyên đám người lớn con nít trong nhà xúm lại khiêng cái bàn cái tủ nhẹ hều. Sau này tôi nhận ra, bàn tủ gỗ mít thì đâu có nhẹ, chỉ là ba mẹ lấy sức để khiêng rồi, bọn con nít chúng tôi chỉ chạm vào “khiêng ké” nên chẳng còn thấy nặng nữa. Hóa ra nhờ ba mẹ, cuộc sống của chúng tôi được nhẹ nhàng. Ai nhờ ba tôi đóng cũng khoái tính ba tôi cẩn trọng. Đồ đóng xong, ba lại coi phong thủy để tính vị trí những cây đinh, cây nêm. Ba nói cái gì về số đinh lẻ thì chủ nhà an khang thịnh vượng. Đinh chẵn thì phải nêm thêm để biến điều hung thành điều cát. Tôi không hiểu gì nhưng mỗi khi thấy khách hàng cười với món đồ ba làm, tim tôi cũng tràn ngập niềm vui. Tôi vui vì tôi có ba thiên tài.
Trong nhiều giấc mơ, có những giấc mơ đáng sợ. Trong cuộc sống, có những quãng thời gian khó khăn. Những lúc tôi cần ai đó để níu vào vững chắc, tôi nghĩ tới ba tôi, người mạnh nhất tôi từng gặp. Thấy ác mộng, tôi mong ba ở ngay gần giấc mơ tôi để tôi nhìn thẳng vào cơn ác mộng mà yên giấc. Bị vấp ngã, chỉ cần nghĩ ba sẽ đến bên khi tôi cần, tôi tự đứng lên, bước tiếp. Tổn thương trong lòng nếu có, tôi vẫn còn có ba tôi, người sẽ làm tôi có lại niềm tin, có mẹ tôi ru dịu cái đau. Ba dặn, con người là mạnh mẽ, phải mạnh mẽ. Cuộc sống dẫu gồ ghề, chông chênh, mình cũng phải mạnh để “bào phẳng”.
Cái đẹp trong ký ức chưa hẳn đã đẹp trong hiện tại, nhưng bức tranh tươi sáng của ký ức lại khiến tâm bình yên mỗi khi nhìn về. Con chúc ba luôn khỏe mạnh để bức tranh của con thở những hơi thở mạnh mẽ, tươi sáng… Con gái ba không mạnh mẽ như nó thể hiện đâu. Con thương ba nhiều!