#7 SÀI GÒN THÁNG 5 2016

Sài Gòn tôi đang sống sẽ không bao giờ chiêu đãi bạn một phút giây “lặng như tờ” như thơ văn hay kể.

Sáng sớm, nếu không phải đặt báo thức để dậy sớm thì bạn cũng thể ngủ quá sâu và ngon mà không bị ít nhất một tiếng ồn khuấy động.

Hỗn độn và xô bồ nhé!

Tiếng xe cộ ồn ã, có lẽ đây là âm thanh thường xuyên và liên tục nhất. Rất đều đều và hầu như không dứt. Thỉnh thoảng, âm thanh này sẽ có “nốt bổng” cao vút nhờ động cơ của những chiếc xe mô tô phân khối lớn, hay những chiếc ô tô thể thao “khủng”, hay tiếng rú ga của những thanh niên choi choi gọi “Bình Minh Sài Gòn” giữa buổi đêm.

Tiếng người nói chuyện, ở đâu có người thì ở đó có tiếng nói chuyện. Thì thầm có, ỏm tỏi có, léo nhéo có, quát tháo cũng có luôn. Và âm thanh này thì ngộ lắm. Dân Sài Gòn là dân tứ xứ mà, nên tiếng nói  cũng pha trộn Bắc Trung Nam…cứ như một dàn hợp xướng mà nếu cho vé miễn phí thì cũng không ai chịu ngồi nghe. Nói thế không có nghĩa là không có những tiếng nói dễ thương làm chết đứ đừ khách vãng lai…

Tiếng chổi quét lá, quét rác buổi đêm. Nhà trọ mình nằm sát mặt đường, cứ tối nào chịu thức khuya một tí chờ cho xe cộ ngoài đường ngớt đi chút ít thì tiếng chổi tre thật sự như làm bạn với bóng đêm. Sàn sạt, sàn sạt…Quét mạnh, quét nhiều để con đường lại sạch sẽ đón một ngày mới với những vết lăn đều đặn, quen thuộc.

Tiếng xe thi công công trình công cộng. Khi thành phố ngủ, bạn cũng không nghe được tiếng thành phố thở. Thành phố đang được tái tạo bằng những chiếc xe lu ì ạch, chậm chạp, những chiếc xe trộn vữa, beton, những chiếc xe đào và xúc…Ôi! Âm thanh cứ như một bản idosing ngất lịm.

Khuya thật khuya…Khi mệt mỏi kéo sụp mi mắt, mọi thanh âm tưởng như lặng đi thì cái tiếng đáng sợ nhất cuộc đời vang lên. Tiếng những con mèo cái gọi mời bạn tình. Tiếng những con mèo đực quằn quại đuối tình như tiếng trẻ con khóc. Tiếng cào gỗ rào rạo trên gác mái bỏ không đang làm kho chứa. Khó ngủ!

Và trằn trọc, 4h45 sáng, tiếng chuông nhà thờ sẽ mời bạn một ngày thênh thang nắng. Âm thanh vang vọng vào từng tế bào não của bạn nếu bạn may mắn sống gần một nhà thờ. 15 phút sau hồi chuông ấy sẽ là những bài thánh ca, những câu nói thờ phượng chúa và đức mẹ. Tiếng chuông không đều đặn và liên tục, nhưng tôi dám chắc âm vọng của tiếng chuông khiên đầu bạn thênh thang suốt cả ngày.

Tôi viết có vẻ như đang chê bai Sài Gòn nhỉ? Đúng là vậy mặc dù đi xa Sài Gòn, mình biết chắc chắn một điều là mình sẽ nhớ.

Có thể Sài Gòn không bao giờ đãi bạn một phút nào mà trong tai không văng vẳng ít nhất 1 âm thanh. Có thể tiếng gió vi vu thật sự xa xỉ ở đất này. Có thể tiếng thở hồi hộp của cậu tai lúc tỏ tình sẽ không được cô gái cảm nhận được bằng tai. Có thể sóng nước vỗ thân tàu trên sông không bao giờ là gần gũi dù con sông nằm giữa lòng Sài Gòn.

Nhưng Sài Gòn luôn chuyển động và cho tôi biết rằng cuộc sống xung quanh tôi luôn cựa mình, cả những lúc ngơi nghỉ cũng không ngừng đổi thay. Sài Gòn bắt tôi không thể dung lại, thúc giục toi đi tieenps, chuyển động, thay đổi, hòa nhịp, mạnh mẽ hơn và dẻo dai hơn. Chưa bao giờ giữa Sài Gòn tôi thấy mình một mình. Lúc nào tai tôi cũng nghe thấy tiếng, mắt tôi cũng nhìn thấy ánh sáng và màu sắc, tim tôi đong đầy nhưng khát khao, mong ước, tâm trí hướng về trước hối hả đôi chân kịp theo nhưng biến đổi của thành phố. Bây giờ TP HCM chẳng còn là “Hòn Ngọc Viễn Đông” như lời người ca tụng, nhưng mà con lăn tràn trề năng lượn nội tại, dần nóng lên và lớn thêm mỗi ngày mỗi ngày. Đến một ngày, con lăn sẽ đủ nóng để tự phát sáng, tự thành một ngôi sao chứ không chỉ là một hòn ngọc.

Sau này tôi sẽ rời xa Sài Gòn, nơi không bao giờ cho tôi cảm giác man mác, vời vợi, hay bang khuâng; nhưng lại cho tôi cái nhìn, ước mơ và trưởng thành.

 

Và tôi biết có những cảm giác chỉ người ra đi mới hiểu.